Trong vùng nhớ mênh mang và đôi khi vô nghĩa đó, tôi bắt gặp nỗi luyến tiếc không tài nào phủ nhận. Tiếc thanh xuân không trọn. Tiếc tuổi mình nhanh phai. Tiếc giấc mơ nào dang dở. Tiếc cả những cơn đau nửa vời, cho mình trái tim lành lặn mà đáng thương.
Tiếc nuối là thế, nhưng lạ lùng thay, tôi chưa từng muốn mình được trở lại, hay sống lại bầu không khí ấy. Có lẽ, do thói quen tự ngược. Không thích níu giữ, chỉ thích nhìn ngắm những gì rơi tuột kẽ tay, và nhấm nháp bi ai sâu trong ngực trái. Thói quen của kẻ thất bại.
Sống hoài bằng phức cảm, nhận về, cũng chỉ là phức cảm. Và mỏi mệt. Tự nhắc mình nhiều, nhưng chẳng bao giờ dứt được. Như kẻ nghiện. Như bệnh nan y.
Nên, khi thấy những ai từng đa cảm giống mình, giờ đổi thay, sống an, lành, và thanh thản, bản thân tránh không khỏi ước ao. Ước ao, rồi lại tự mị: Ai thì cũng sẽ đến được quãng ấy. Quãng mà, người ta sống ngay trong từng ngày, mọi thứ nhẹ nhàng hơn hơi thở. Không phải vì cuộc đời đã thôi giông bão, cuồng điên; mà bởi người ta đã đủ vững chãi để chọn cách xuyên qua giông bão và cuồng điên một cách an lạc, bình dị.
Chỉ là, đoạn đường đến được ngã rẽ ấy, với mỗi người, dài – ngắn khác nhau. Chỉ là thế thôi.. Caption/Photo by@hanniefu_
Quote sưu tầm.