Có đôi lần em về và ghé lại thăm
Căn nhà im lìm nằm giữa lòng phố thị
Một vài mảng rêu xanh, khung cửa sổ nhuộm màu cũ kĩ
Chắc lâu rồi chưa ai ghé về ngang.
Lá rơi nhiều và cũng vội hoang tàn
Cây cũng chẳng xanh riêng một màu của lá
Vài chú chim non về rồi lại đi vội vã
Góc trời buồn, nghe được cả tiếng gió qua.
Nơi ấy bây giờ rất gần mà cũng rất xa
Em không gọi cửa vài câu có người ra vội mở
Rồi nhoẻn miệng cười, mà đến giờ em cứ nhớ
Mấy năm rồi anh, em quên mất bao giờ?
Em có về nhưng không tựa cửa đợi chờ
Không tưới nước vài chậu cây đặt bên khung cửa
Từ ngày anh đi cây không còn vui nữa
Nên cứ cọc còi rồi cũng héo dần đi.
Em có về nhưng rồi em cũng đi
Cửa khoá im lìm, ghế đá không ai ngồi tựa
Cũng không ai tìm về nhắc lại lời đã hứa
“Anh sẽ trở về, em nhớ đợi chờ anh!”
Hôm nay trời buồn, mây không một màu xanh
Chỉ u ám rồi đợi gió về… trút nước
Anh có về lại không, làm sao em biết được
Năm tháng vô tình, sao nhớ chẳng thể vơi?
© Mỹ Nhiên – blogradio.vn