Tôi đã từng nghĩ rằng: Những mùa hoa rồi sẽ trở lại. Như một ngày nắng nồng nàn tôi đứng lặng người nhìn tán phượng đầu tiên trở lại cùng mùa thi… Hay một ngày thu, tôi cay mắt, khi một lần nữa – sau rất nhiều tháng ngày, tôi ngửi thấy hương hoa sữa thoảng bay trên một góc đường Hà Nội.
“Những mùa hoa rồi sẽ trở lại, cũng giống như sự tuần hoàn vô biên của đất trời…” – Tôi đã từng nghĩ thế.
Những rồi, tôi lớn lên, và thời gian làm tôi nhận ra rằng: Dù trên cùng một tán cây, những bông hoa be bé mà tôi chờ đợi đã nhú lên, làm rộn cả một góc lòng người, thì tôi cũng mãi mãi không thể tìm lại một bông hoa giống hệt mà tôi và bạn thân đã hái năm xưa. Bởi mùa hoa của tháng ngày ấy đã bay đi, bay đi rồi… Mãi mãi…
Tôi không biết bạn đã trải qua cảm giác ấy chưa – cảm giác hụt hẫng và đầy tiếc nuối khi nhận ra rằng dù mình có cố gắng bao nhiêu, có yêu thương và tha thiết thế nào, cũng không thể níu giữ một mùa hoa ở lại.
Bạn sẽ vẫn phải lớn lên hay già đi.
Bạn sẽ vẫn phải làm những điều mình không muốn.
Bạn sẽ vẫn rời xa hay từ bỏ một diều gì đó.
Bạn sẽ vẫn phải dấn thân, dù bạn chưa sẵn sàng…
Chỉ đơn giản vì một mùa hoa đã (lại) bay đi, và thời điểm mọi thứ xảy ra phải đến…
(Cũng giống như tôi đã đầy hoang mang và hụt hẫng, khi nhận ra rằng mình chưa đủ sẵn sàng để trưởng thành, vậy mà một mùa phượng vĩ đã lại bay đi)
…
[Lynh Miêu]
Không thể quan tâm nổi, vậy đừng quan tâm nữa. Thích một người, vốn đâu cần l… Sống vui vẻ mới là quan trọng nhất. Cuộc đời này kỳ lạ lắm, có nhữ… Ngày mới lớn lên, tôi dám tin …