Người ta thích đợi, thích chờ nhau, còn tôi thì, không tin vào những điều sáo rỗng ấy. Có lẽ vì đôi lần đánh mất bản thân mình trong những lời nói đầu môi như rót mật vào tai người khiến tôi mệt nhoài và cảm thấy 2 từ “Mãi mãi” nó rẻ rúm biết nhường nào. Mãi mãi? mãi mãi là bao lâu? anh có thể nói yêu cô cho đến hết cuộc đời? có thể chấp nhận cô đơn mà chờ cô thêm vài năm?,… Sự thật là không! khi yêu người ta thường hư cấu những chuyện trên trời dưới biển rồi đến một khắc nào đó lại dạy cho nhau chữ “ngờ”.
Chẳng có điều gì là mãi mãi, tình yêu cũng không ngoại lệ, cô đơn cũng thế. Rồi đến một lúc nào đó tay em run, đôi chân lạc bước vì trái tim đang rối bời vì xao xuyến một gã nào đó mà trong khắc ấy em định nghĩa là “tốt”… Đến một lúc nào đó, khi mình không còn nhìn về phía nhau, em mải chạy trốn nỗi cô đơn, và dừng lại ở một gã nào đó mà em gọi là “Chồng”.
Thế đấy!
Tôi chẳng tin cái gọi là ngày mai, chỉ biết là, ngày hôm nay tôi đã yêu em, nhớ em rất nhiều!