“Mỗi người đều có một thời thanh xuân, đều có một cuộc tình đẹp như pháo hoa trên trời, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng suốt đời không quên được. Thế gian này, những việc có thể quay trở lại có rất nhiều, nhưng khi thời gian trôi đi và một cuộc tình bị bỏ lỡ thì cũng là một đi không trở lại. Dù cho như vậy, chúng ta cũng không thể xóa đi những thứ mà chúng ta đã từng có được,những điều vụn vặt ngày trước được niêm phong trong trí nhớ của chúng ta, bền lâu mà không bị phai màu. Cho nên, chúng ta sẽ luôn vì một bức ảnh đã bị ố vàng mà suy nghĩ rất lâu, sẽ vì tình cờ nghe được một bài hát mà rơi lệ, sẽ vì một cảnh ly biệt gặp lại mà cảm động không dứt.
Khi tôi biết rằng có rất nhiều người bởi vì đọc thơ tình của Thương Ương Gia Thố, mà quyết định thu thập hành lý đi lên Tây Tạng, trong lòng nảy sinh hàng ngàn cảm xúc khác nhau. Tôi luôn tin tưởng, những người này đi Tây Tạng, không đơn giản là vì tìm hiểu Thương Ương Gia Thố của kiếp trước hay kiếp này mà bọn họ muốn biết, ở nơi phong cảnh lãng mạn đó, rốt cuộc là có một cuộc tình không giống người bình thường ra sao. Kết quả là làm thế nào mà một vị Đại Lai Lạt Ma có thể viết được ra hai câu thơ nổi tiếng như thế:
“Thế gian an đắc song toàn pháp
Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh”.
Mà những người khách qua đường vội vàng đó, đều là những người phóng khoáng, sở dĩ bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi để đi tìm hiểu về câu chuyện xưa kỳ lạ của người khác, có lẽ là vì đáy lòng bọn họ cũng cất giấu một câu chuyện mà không muốn người khác biết.
Chỉ có những người có tình, mới có thể dễ cảm động với tình yêu của những người khác. Phong cảnh trên thế gian này vốn không có tình cảm, từng ngọn cây,từng cọng cỏ, từng hạt cát đều là do những câu chuyện xưa và truyền thuyết kể ra nên mới có máu thịt. Nếu năm đó, không có công chúa Văn Thành xuất giá, không có thơ tình của Thương Ương Gia Thố, thì mảnh đất Tây Tạng bát ngát mà hoang vu kia, có lẽ sẽ không có nhiều sắc thái lãng mạn.Cung Potala tráng lệ, cũng chỉ là một ảo ảnh thời gian, vì không có những chuyện xưa mà trở nên cằn cỗi. Hiện tại, bởi vì có sự tồn tại của họ nên không bị bào mòn dù cho trải qua bao nhiêu năm tháng.
Ba trăm năm, thời gian dài đằng đẵng biết bao, triều đại chuyển dời, con người đổi thay, chỉ có những cây cỏ này vẫn tươi tốt như trước, đá núi vẫn như xưa. Nhân gian là một màn kịch, bao nhiêu máu và nước mắt chảy thành sông, tràn ra mà không ai thu dọn được. Mà chúng ta của hiện tại, vì sao vẫn còn làm thương tổn nhau, vì sao không thể giống như trăng và gió, chứa đựng lẫn nhau, chung sống yên bình? Tôi tin rằng, những người đã đến Tây Tạng, đã nhìn thấy núi tuyết, thảo nguyên, đã từng uống nước ở Thánh hồ, tâm của họ từ đây sẽ trở nên trong sáng. Sẽ hiểu được người còn sống là một chuyện không dễ dàng gì, đều biết thật sự quý trọng tất cả duyên phận, tất cả mọi người nên chúc phúc cho nhau”
Em nói: Kỉ niệm về thầy cô “Làm người đừng quá nhạy cảm, Đây là một câu chuyện có thật … “Sẽ không có một mảnh ghép nào