Hãy hỏi tôi chiều nay đã đi đâu, đã làm gì, đã vui, buồn hay cười, khóc ra sao đã mạnh mẽ hay yếu đuối thế nào… hãy hỏi đi là ai cũng được!
Hãy hỏi tôi đi bâu lâu rồi mi không thấm ướt vì điều gì chẳng mày nheo sướt mướt trước mặt mọi người?
Hãy hỏi tôi đi hỏi đi Tôi muốn trả lời…
Tôi đã ngán cười những nụ cười không phải niềm vui tôi đã ngán tươi trên lòng mình yếu đuối tôi đã ngán rồi! Tôi ngán tôi…
Hãy hỏi tôi đi, gắng gượng bao lâu rồi hãy hỏi tôi, có cần người dựa dẫm hãy hỏi tôi, giữa bao người lạ lẫm có muốn về nhà, đóng sầm cửa khóc không?
Hãy thử hỏi tôi chứa bao nhiêu thứ trong lòng và có cần người không công san sẻ bớt hãy thử hỏi tôi sao với đời hời hợt? Tôi muốn trả lời rất muốn trả lời hỏi đi…
Tôi đã đợi đã đợi lâu lắm rồi…
Vẫn không có ai muốn nghe những điều đó. Tôi đột nhiên thấy, sao mà mình bé nhỏ mới buồn một chút trốn chạy một chút thất bại một chút đã bị đời lãng quên.
Tôi đi một mình giữa đường rộng mông mênh tôi ước có ai đó đến bên, chỉ để hỏi đường thôi cũng được vì cứ đi như thế, tôi sợ mắt mình ngấn nước tôi cần người ở gần, để có cớ cho tôi gồng mình nuốt ngược hết vào trong hoặc có lỡ nhoè ra vừa ươn ướt cũng có cớ để phải vội mà hong khô…
Tôi cần xây cho tôi một nắm mồ để vùi chôn những chuỗi ngày đã chết cả những ấm yên của thuở nào đã hết cho tất cả một cái kết để bắt đầu…
Nếu đã không có ai hỏi thì thôi tôi lại giấu sâu trong lòng chẳng ai chạm được đâu có thể sẽ phải mất một vài đêm thâu để tôi quên đi được chúng nhưng thôi cũng được không sao mà.
Vẫn vui… !!!