“Gió mùa về cũng là lúc em chỉ muốn giấu mình vào một góc, một góc không có ai quen, không có ai là thân thiết, không lời ủi an, chỉ có em và những giai điệu buồn. Lặp lại, lặp lại đến bất tận. Có thể trời cứ làm mưa, em sẽ không khóc, nhưng sẽ lặng lẽ để mưa buồn vương lên mắt, rửa trôi đi hết những vấn vương một thời.
Không phải vì em thấy nhớ anh đâu. Là vì bước trên đường phố một mình, một mình với vết thương chưa kịp lành da, em sợ nó sẽ lại bật máu khi nhìn những đôi tình nhân sánh bước bên nhau, còn em thì co lại trong nỗi cô đơn, nhỏ bé và yếu đuối, mỗi lần trở gió, trái tim lại trở đau, yêu thương lại trở mình, thổn thức trong nỗi tủi hờn chẳng biết phải chia sẻ cùng ai.
Ai sẽ hiểu nỗi đau của người ở lại? Những người đang hạnh phúc thì đâu có tư cách để thấu hiểu những người đang buồn đau và đơn độc. Vì họ còn mải mê trong men say hạnh phúc của mình, vì trái tim đủ đầy không còn chỗ để thương xót cho những trái tim quá nhiều lỗ hổng. Và vì rằng, hạnh phúc đôi khi cũng đồng nghĩa với sự ích kỷ và khoe khoang. Đến một lúc nào đó, anh sẽ hiểu, những sự chia sẻ của người lớn thường mang ý nghĩa khoe khoang nhiều hơn là đồng cảm. Vì vậy, đứng trước nỗi đau của mình, dù lẻ loi lắm, trống vắng lắm, em hãy tự mình bước đi thôi cô gái.
Mùa đông năm nay, có thể dài và lạnh, em có thể sẽ buồn lâu hơn nữa. Nhưng em à, bước qua bao mùa gió, mùa chông chênh, em rồi cũng sẽ tìm thấy nắng ấm của đời mình dẫu muộn màng đến đâu. Chẳng phải vì cuộc đời là một vòng tròn, chẳng thể chạy trốn được duyên phận nên con người luôn tiếp tục từ những đổ vỡ đấy sao?”
-Mộc Diệp Tử-