Là điều cha dạy anh từ bé. Là thằng ngỗ ngịch, ngày bé anh thường lấy cắp tiền, làm giàu cho các quán game. Cha phát hiện, giúp anh trưởng thành bằng những trận đòn roi, ông đánh, nhưng cấm khóc. Càng khóc, lại càng ăn đòn đau. Ngày ấy, anh ức lắm. Ai đau lại không khóc bao giờ? Năm 17 tuổi, anh mê điếu đổ cô bạn bàn bên, yêu đương tha thiết thế nào cũng không nhớ, chỉ biết năm ấy suýt ở lại lớp, vì chia tay còn đau hơn bị đánh. Tình đầu dễ làm người ta rơi nước mắt. Lại bị cha phát hiện, nhưng ông không đánh, chỉ lặp lại cái câu ấy. Cái câu ‘’Đàn ông không khóc’’ như câu thần chú cha truyền lại cho anh.
Lên đại học, cha ném anh bơ vơ giữa một thành phố lạ, trợ cấp đủ tiền học, tiền nhà và tiền ăn. Nhưng không có tiền tiêu. Ông muốn anh lăn lộn với đời. Anh lăn đủ và lộn cũng nhiều. Từ bốc vác đến phát tờ rơi, từ chân phục vụ đến thằng phụ bếp. Cô người yêu thời đại học chia tay anh vì sinh nhật không có gấu bông, đủ phũ. Lắm lúc rã rời, nước mắt chực rơi, lại lẩm nhẩm: ‘’ Đàn ông không khóc’’.
Dù kinh qua hết bấy nhiêu chuyện đời, anh vẫn chưa hiểu hết câu thần chú ấy. Nhưng rồi anh biết nó chưa phải là câu đầy đủ. Ngày mẹ anh mất, cha rơi nước mắt như mưa. Nhưng anh biết ông chẳng gọi đó là khóc. Chỉ là rơi nước mắt, câu thần chú ấy khiến những giọt nước mắt mấy mươi năm đọng lại trong lòng, để rồi tràn ra như đê vỡ vào ngày người phụ nữ ông yêu thương nhất ra đi.
Đàn ông không khóc vì những điều nhỏ nhoi. Nước mắt ấy dành lại cho cha cho mẹ. Và sau này là cho vợ, cho con.