Cuộc sống vốn dĩ rất nhiều nỗi buồn. Và đa phần người ta hay buồn về những gì liên quan đến tình cảm, đặc biệt là tình yêu. Có một số người dành rất nhiều thời gian để buồn trong chuyện tình của mình.
Và họ thường thấy khổ sở vì điều đó. Tự hỏi rồi tự đau khổ, tại sao phải buồn vì sự vô tâm của một người? Tại sao phải buồn vì một người đã không còn xứng đáng? Tại sao phải buồn vì một người mà với họ ta đã không còn quan trọng nữa?
Họ đâu biết rằng. Thật ra, còn biết buồn đã là một chuyện rất rất vui rồi.
Cứ thử trải qua cảm giác nhìn ai đó vui vẻ trong vòng tay người khác, nhưng không thấy đau, không thấy ghen, không thấy tức giận. Cảm xúc trước cảnh tượng đó là trống không, là nhẹ, là hẫng. Băn khoăn tự hỏi mình có còn là con người hay không, tại sao có thể dửng dưng trước sự phản bội một cách cứng rắn đến như vậy?
Từ đó, thấy người khác hạnh phúc đã không còn thầm chúc cho họ gìn giữ nó đến trăm năm nữa. Ngồi một mình trong đêm cũng không thấy cô đơn nữa. Từ đó hay uống cafe một mình, hát một mình, viết viết lung tung cũng một mình. Không buồn, không vui, không nóng giận, tất cả cảm xúc cứ dừng lại ở mức bình thường. Bình thường một cách rất bất thường. Đó mới là khổ sở.
Vậy đấy, mấy ai còn đang buồn vì chuyện tình yêu, đừng tự than trách hay cảm thấy khổ sở nữa. Còn biết buồn là vui rồi.
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn