Có lẽ nào sau quá nhiều trắc trở
ta vẫn chỉ là một nửa của hư vô
đã dại khờ làm kẻ nguyện đưa ô
còn người lại chở che cho người khác?
Ta tự hỏi mình đã làm điều gì ác
để suốt đời này mãi là kẻ đến sau
yêu thương hết mình để nhận lại thương đau
lặng nhìn người ấy bắt đầu cùng người khác!
Chẳng phải nắng mưa mà đợi cho phai nhạt
ta bỗng tội tình như một hạt cát rơi
giá có người đứng đợi ở một nơi
không ai nữa, chỉ để chờ ta mãi!
– September Rain-
Please follow and like us: