Tôi thấy thật buồn cười.
Có nhiều người khóc lóc than thở, thích tìm đến cái chết khi chia tay người yêu.
Tại sao? Sao lại phải khổ vì một người không xứng như vậy.
Ừ. Tôi biết đó là tình yêu. Nhưng không phải yêu theo cách đó. Yêu có thể dành tình cảm cho người ấy nhưng nếu không được đáp lại thì nên dừng. Đừng vì yêu mà mù quáng làm điều dại dột.
Khóc lóc đau khổ vì người ta thì người ta cũng chẳng để ý đến đâu. Thừa thãi, vô vị mà chẳng giải quyết vấn đề gì.
Thử nghĩ xem đã bao giờ nghĩ đến bố mẹ đã vất vả ra sao để sinh và nuôi dưỡng ta chưa. Đã làm được gì, có bao giờ nghĩ đến bố mẹ mình chưa. Thấy con cái mình buồn, khóc, không chịu ăn. Xin lỗi cái người mà khiến bạn như vậy nó không đáng để khóc đâu. Bố mẹ mình thấy mình như vậy còn đau đớn, buồn khổ gấp vạn.
Thay vào việc khóc lóc than thở, đòi chết đòi tuyệt thực, rạch tay rạch chân thì nghĩ đến bố mẹ mình kìa.
Nghĩ đến cảm giác bố mẹ mình buồn đau vì mình không ăn, sụt cân kia kìa.
Chứ nếu nó yêu mình thì nó đã khôg để mình như vậy.
Nên thôi. Dẹp. Suy nghĩ cho chín chắn vào.
HÃY YÊU NHƯNG ĐỪNG MÙ QUÁNG.