‘’ Anh! Yêu nhau lâu như vậy rồi, có khi nào anh chán em?’’. Cô hỏi mà giọng băn khoăn lắm. Là một người phụ nữ mang trong lồng ngực một trái tim nhiều vết sẹo, cô sợ những đau thương xảy đến, sợ đàn ông chán ngán khi đã biết quá rõ về mình. Anh là người đã kéo cô ra khỏi vũng bùn mang tên sợ đàn ông. Nhưng khi người ta mang hết lòng mình ra để yêu thương và trân quý một người, họ thường hay sợ hãi những nỗi sợ không lời, không căn cứ. Kẻ đó là cô.
‘’Nếu em cứ lặp lại mãi câu hỏi đó thì anh đang dần chán em rồi đấy’’. Giọng anh lạnh tanh. Và rồi, họ giận nhau.
Anh biết cô sợ hãi, biết cô lo lắng. Nhưng băn khoăn tự hỏi? Anh đã làm gì sai để cô ấy chẳng có chút tin tưởng vào bản thân anh như vậy?
Ngày mới yêu nhau, anh mặc kệ cả quá khứ của cô, mặc kệ việc cô đã từng yêu bao nhiêu người, đớn đau bao nhiêu lần. Anh vẫn yêu cô hết lòng. Chỉ là mỗi khi cô hỏi ‘’ khi nào anh chán em?’’ anh lại cảm thấy cô đang gom anh vào nhóm những thằng đàn ông trước kia. Cũng sẽ phản bội, cũng sẽ làm cô đau đớn. Là một thằng đàn ông tốt, anh có lòng tự tôn của mình.
Và vì anh chẳng quen những lời hứa hẹn. Nên cô chẳng tin anh chăng?
Anh chỉ muốn nói với cô rằng, nếu cô đã vui vẻ và hạnh phúc khi ở bên anh. Thì hãy cho một sự tin tưởng nhất định và chôn chặt những nỗi lo ấy vào lòng.
‘’Nếu cứ dành trọn thời gian cho những âu lo không tên đó, mình yêu nhau lúc nào, hả em?’’