‘’Con muốn được ngồi viết viết ở một cái bàn bự bự trên một cái nhà cao cao’’.
Hai mươi năm trước có một cậu bé đã trả lời cha anh như vậy khi ông hỏi :’’ Lớn lên con muốn làm gì?’’. Hai mươi năm sau có một gã đàn ông đứng trong văn phòng của một cao ốc nhìn những căn nhà khác, thấp hơn, nhan nhản dưới tầm mắt mình.
Ước mơ của anh ngày bé coi như đã được hoàn thành. Nhưng mơ ước của cha anh thìhoàn toàn khác, anh biết ông từng mơ ước sống một cuộc đời bình lặng, trong một căn nhà thấp hơn cái cao ốc anh đang đứng, ở một miền quê với vợ mình, trồng vài luống rau, nuôi dăm ba con gà con vịt, thế rồi vì mơ ước của con trai mình ông phải bươn chải trong một thành phố lạ-Sài Gòn không bao giờ ngủ bởi vì tiền kiếm không bao giờ đủ. Ông xếp gọn mơ ước của mình ném vào két sắt và dặn lòng quên luôn mã số cho đến ngày xuôi tay nhắm mắt.
Con người chúng ta luôn luôn có những mơ ước. Nhưng những mơ ước đó thay đổi dần theo thời gian và đôi khi, là theo mơ ước của một số người khác. Ngày bé anh chỉ mơ ước mình được đứng trên cao, cao hơn nhiều người. Hôm nay, anh chỉ muốn cùng cha hoàn thành ước mơ dang dở của ông. Chỉ muốn được cùng ông sống một cuộc đời bình lặng.