Đã bao lâu rồi tôi và cô ấy không liên lạc với nhau? Tôi cũng không nhớ rõ. Khi mà những dãy số quen thuộc đã trở nên xa lạ, còn những tin nhắn quan tâm giờ gượng gạo và ngượng ngùng, thì người ta thường chọn cách im lặng. Và từ từ đẩy nhau ra xa.
Đưa đôi tay đến số điện thoại ấy, rồi dừng lại.
Soạn một tin nhắn, rất bình thường thôi, rồi im lặng và không gửi.
Một cuộc gọi chưa khi nào thành công.
Đó là khi quan tâm trở thành thừa thãi.
Hôm nay là sinh nhật cô ấy. Một ngày bình thường, bạn biết đấy, giống như bao ngày khác. Chỉ là, nắng lạnh gía hơn một chút, gió cô đơn hơn và tiếng ve nghe có chút nuối tiếc lẫn u sầu.
Tôi ngước lên phía bầu trời, trong vắt và chẳng chút gợn mây, rồi tự hỏi lòng rằng, những ngổn ngang này vốn dĩ là do đâu. Khung cảnh thoáng đãng còn lòng người đầy những mây giăng .
Cô ấy bảo, cô ấy vẫn ổn. Hoặc ít nhất cô ấy muốn tôi tin rằng cô ấy vẫn ổn. Một sự xa lạ và khách sáo, khi chúng tôi không còn có quyền thâm nhập quá sâu vào cuộc sống của nhau.
Cô ấy bảo, cô ấy hạnh phúc. Hạnh phúc ấy không có tôi.
Cô ấy bảo, cô ấy đã có tương lai cho mình. Tương lai ấy không có tôi, chắc chắn.
Tôi là một người xa lạ, đứng ở rìa của yêu thương, ngắm nhìn cuộc sống của cô ấy trong vô hình và lặng lẽ. Trong cả những tiếc nuối mơ hồ.
Tôi có còn yêu, hay còn thương?
Tôi có còn mơ, hay còn chờ?
Tôi muốn tìm quên, hay là nhớ?
Tôi muốn bên người, hay không đây?
Tôi còn thương cô ấy. Tôi luôn muốn cô ấy vui vẻ, luôn muốn cô ấy được hạnh phúc. Tôi muốn cô ấy được ôm lấy,trong ấm áp và yêu thương mỗi lúc cô ấy yếu lòng, muốn xóa đi dòng nước mắt xót xa khi cô ấy gục ngã. Tôi luôn muốn, cô ấy yên bình trước những sóng gió cuộc đời.
Nhưng tôi không yêu cô ấy. Không còn nữa.
Vì, tôi không còn muốn ở bên cô ấy.
Tôi mong cô ấy hạnh phúc, nhưng nên ở bên một người khác.
Tôi muốn cô ấy được ấp ủ trong yêu thương, nhưng là một vòng tay khác.
Nước mắt, cũng nên là một bàn tay khác lau khô.
Cô ấy sẽ sống tốt, và yên bình bên một người mới. Tốt hơn tôi, biết quan tâm hơn tôi.
Và yêu cô ấy. Thật nhiều.
…
….
Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó, lúc hai chúng tôi đứng ở hai bên vạch kẻ đường, chào nhau trước khi mỗi người đi về những phía trời khác. Cô ấy lau nhẹ giọt nước mắt, ngước về phía tôi rồi nức nở:
“Đừng quên em, mãi mãi đừng quên, anh nhé.”
Nhưng em này
Mãi mãi, là bao xa ?
-by Lucas.
Tôi viết, cho những người cũ còn thương.