Đã từng có những tháng ngày xưa cũ, cố gắng hết mình để ở bên một người, bằng tất cả những sự bao dung, tha thứ, kiên trì, và nhẫn nại.
Người ta ít nói lắm. Lại hay gắt gỏng, khó chịu.
Người ta cũng hời hợt lắm. Mình buồn cũng không hiểu. Mình đau cũng không biết. Mình muốn gì, cũng chẳng mấy quan tâm.
Và, người ta tàn nhẫn lắm. Cứ làm tổn thương mình hết lần này tới lần khác. Không bằng câu nói này, thì cũng bằng hành động kia.
Vậy mà, vì yêu, vì hai tiếng yêu nhau, vẫn cố ôm hết tất cả mọi xót xa vào lòng như thế, bằng tất cả những sự bao dung, và nhẫn nại như thế. Cứ nghĩ, chắc mình trót yêu phải người vô tâm vô tư, nên đành chịu, sau này sẽ quen thôi, rồi sẽ dung hợp được thôi.
Cho đến tận hôm nay, rất lâu, rất lâu sau những tháng ngày xưa cũ đó, khi người ta đã bên một người khác, nhìn họ vui vẻ, hạnh phúc, tôi mới hiểu: Hóa ra đời này, chẳng có ai thật sự vô tâm cả, chỉ là tâm họ không đặt ở ta thôi. Đúng là mỗi người có mỗi sự thể hiện tình yêu khác nhau. Có kẻ nồng cháy, có người điềm đạm. Nhưng chỉ cần họ thật lòng yêu ta, thì dù thế nào, chắc chắn ta cũng sẽ nhận thấy được.
Trừ phi, họ vốn không yêu ta…
Trừ phi, những ngày tháng đó, lòng họ, vốn chưa từng hề có ta…
Hạ Vũ