quy ba tim trai quan he tphcm | Vietdate là trang web hẹn hò online phi lợi nhuận giúp các bạn dễ dàng tìm được nửa kia của mình trong Tìm người yêu, hẹn hò online, Tìm bạn bốn phương, kết bạn bốn phương, ehenho trực tuyến.
quy ba tim trai quan he tphcm - hội độc thân ly hôn
Còn gì bi kịch hơn việc người cũ còn thương.
không nên tin vào tình yêu, quy ba tim trai quan he tphcm chỉ là quan hệ hôn nhân trọn bộ thuyết minh
“Anh không muốn khoe khoang có bao nhiêu người phụ nữ khao khát được bước chân vào thế giới của anh.
Ngày gặp em, anh chỉ ước được gặp em sớm hơn. Để được yêu thương em, quan tâm em, chăm sóc em và dành điều tuyệt vời nhất đến em. Anh yêu em., quy ba tim trai quan he tphcm.
nguoi dan ong co 39 ba vo, tòa án chỉ ra quyết định áp dụng biện pháp khẩn cấp tạm thời sau khi đã thụ lý vụ án.
Có khi, dõi theo từng bước chân của một người cũng có thể gọi là yêu, đó là tình yêu đơn phương.
quy ba tim trai quan he tphcm, Điều khiến chúng ta hạnh phúc nhất không phải là được rất nhiều người yêu thích.
Trong tình yêu, khoảng cách tuổi tác thế nào là phù hợp?
Trong tình yêu, vấn đề tuổi tác luôn là một trong nhiều mối quan tâm của các cặp đôi đặc biệt với các nước phương Đông, nơi hôn nhân vẫn còn bị chi phối bởi vấn đề hợp tuổi. Nhưng với xu hướng và cách tiếp cận văn hoá “yêu” của giới trẻ trên toàn thế giới thì giờ đây tuổi tác đã không còn là rào cản quá lớn trong tình yêu như trước.
Rất nhiều cặp đôi nổi tiếng khi đến với nhau lại có sự khác biệt lớn về tuổi tác nhưng họ vẫn sống rất hạnh phúc. Vậy, thực tế trong tình yêu khoảng cách tuổi tác giữa 2 người như thế nào là phù hợp?
Trước giờ chúng ta luôn tính toán khoảng cách tuổi tác bằng cách lấy số tuổi của người này trừ đi số tuổi của người kia. Và từ đó đưa ra kết luận rằng, quen một người cách mình x,y,z… tuổi là không ổn. Gia đình, người thân, bạn bè, hoặc kể cả người ngoài, sẽ tự hỏi “Liệu cặp đôi ấy có lâu dài hay không?”, “Liệu cách nhau quá nhiều tuổi, có chấp nhận được sự khác biệt trong suy nghĩ, sở thích, lối sống hằng ngày… hay không?”.
Nhưng tôi biết một đôi vợ chồng già, ông đã 80, nhưng bà chỉ ngoài 60 đôi chút. Ông đứng trên giảng đường năm ấy, còn bà lại là cô sinh viên chăm chú bên dưới ngồi nghe. Thế mà cả hai lại yêu nhau, kết hôn, và có với nhau những người con. Đến bây giờ, vẫn chăm sóc và quan tâm nhau chu đáo như ngày đầu!
Chúng ta âm thầm chúc phúc khi Lưu Thi Thi kết hôn cùng Ngô Kỳ Long – người đàn ông hơn cô tận 16 tuổi. Chúng ta thường đùa rằng, năm Ngô Kỳ Long học lớp 11, Lưu Thi Thi vẫn chưa ra đời. Nhưng thế mà đã từng có thời gian dư luận phản đối chuyện Kylie Jenner 17 tuổi hẹn hò Tyga hơn mình 8 tuổi.
Đặt trường hợp, Lưu Thi Thi 30 tuổi, kết hôn với Ngô Kỳ Long 46 tuổi. Khoảng cách tuổi tác chiếm 53% cuộc đời của cô. Nhưng khoảng cách 8 tuổi giữa Tyga và Kylie (17 tuổi) lại chiếm đến tận 47% cuộc đời của Kylie. Đặt trường hợp Kylie 17 tuổi, quen một người hơn cô tận 16 tuổi, thì chỉ số % đó tăng vọt lên 94%. Vậy hoá ra, khoảng cách còn phụ thuộc vào niên kỷ của cá nhân từng người nữa. Phần trăm khác biệt chính là lỗ hổng trong vốn kinh nghiệm sống và kiến thức giữa hai người với nhau.
Nhưng nói gì thì nói, đây cũng chỉ là giả thuyết. Khoảng cách tuổi tác chỉ là toán học cứng nhắc. Mỗi cá nhân tìm kiếm những điều khác nhau ở đối phương trong một mối quan hệ. Còn chuyện hợp và bền vững hay không còn phụ thuộc rất nhiều vào những yếu tố như sự chững chạc, tính cách, biết chấp nhận và thoả thuận… .
Chúng ta không thể cân đo đong đếm tình yêu và quan hệ giữa người và người bằng toán học cứng nhắc! Tình yêu vượt mọi rào cản về tuổi tác. Nếu cảm thấy không qua khỏi, thì chắc chưa phải là yêu. Nếu một mối quan hệ có khoảng cách về tuổi tác phút chốc không thành và trở nên be bét, đừng vội đổ thừa cho sự khác biệt ở tuổi tác. Có lẽ là chưa đúng người mà thôi!
Đây là câu chuyện có thật. Tôi gặp anh năm 19 tuổi, khi đó anh 26 tuổi. Khoảng cách là không nhỏ. Anh vẫn thường đùa rằng, nếu tôi và anh gặp nhau năm anh 20 tuổi, thì chắc anh sẽ chẳng đoái hoài tới tôi – cô bé 12 tuổi vừa vào lớp 7. Nhưng may mắn là chúng tôi gặp nhau khi 2 người dường như đã trưởng thành.
Có lẽ anh không thể cùng tôi ngồi tán gẫu cùng đám bạn của tôi. Có lẽ chúng tôi thường xuyên gặp phải những câu hỏi kiểu “Ủa, sao hai người quen được nhau?”, “Quen cách tuổi nhau như vậy, có lâu dài hay không?”. Nhưng lại có vô vàn những thứ hay ho mà tôi (và bạn) có thể nhận và học được từ mối quan hệ nghiêm túc với người hơn ta nhiều tuổi.
1. Anh ấy đã chán ngán những mối quan hệ không đi đến đâu. Yêu người lớn hơn chúng ta 7-10 tuổi, là khi anh ấy đã ổn định về mặt tài chính, cũng đã chuẩn bị tinh thần cho một mối quan hệ lâu dài, và tốt nhất là đi đến hôn nhân luôn!
2. Anh ta sẽ chẳng nơm nớp lo sợ hay run lẩy bẩy khi phải về nhà ra mắt bố mẹ bạn.
3. Anh hiểu rõ tâm lý của các ông bố bà mẹ. Anh sẽ chẳng phàn nàn với bạn rằng “Sao bố mẹ em khó tính thế!”, nếu bố mẹ có dặn dò hai đứa hơi nhiều một tí!
4. Đến một độ tuổi trưởng thành, bản năng người bố trong anh sẽ trỗi dậy. Anh sẽ yêu trẻ con, và tất cả những đứa trẻ trong gia đình bạn (từ cháu chắt đến em họ) sẽ quấn lấy anh!
5. Anh sẽ chẳng ghen tuông vớ vẩn, vì việc bạn được nhiều người theo đuổi chỉ khiến anh càng tự hào và trân trọng bạn hơn mà thôi! Anh sẽ chẳng phiền nếu bạn tụ tập bạn bè. Anh hiểu rõ và tôn trọng sự riêng tư trong một mối quan hệ.
6. Những gì bạn chưa trải qua, anh ấy đã trải qua rồi (và rất nhiều lần là đằng khác). Anh sẽ là người đưa ra những lời khuyên đầy kinh nghiệm để bạn có hướng trình bày sáng suốt nhất!
7. Anh đã ổn định về mặt tài chính và có tư duy tiết kiệm tiền cho tương lai. Anh cũng sẽ có khả năng chăm lo cho bạn đầy đủ hơn (dù bạn không cần tiền của anh ấy).
8. Bạn cũng chẳng cần phải đau đầu với lũ bạn thân rằng mình có nên nhắn tin cho ấy trước hay không. Ở độ tuổi này rồi, thẳng thắn với nhau là tốt nhất. Những tin nhắn hỏi thăm, quan tâm đến trong lúc anh ấy đang đau đầu vì công việc lại mang giá trị tinh thần rất cao.
9. Anh đưa bạn đi gặp đồng nghiệp, bạn bè, tiệc công ty,… .Anh tâm sự với bạn về những khó khăn trong công việc, hướng dẫn bạn những cách vượt qua khó khăn.
Yêu người lớn hơn cho phép bạn được làm một đứa trẻ để anh che chở, nhưng lại khiến bạn trở nên chín chắn và độc lập hơn ngoài xã hội.
Cho nên, nếu bạn tin vào tình yêu ”lệch tuổi” của mình, thì đừng bao giờ ngại ngần và bỏ cuộc vì định kiến xung quanh nhé. Hãy nhớ – yêu là yêu. Và tuổi tác thật sự chỉ là những con số.
Và giờ đây nếu bạn có tham gia bất kì một trang web hoặc ứng dụng hẹn hò nào, thì việc tuổi tác lại càng dễ dàng hơn bao giờ hết. Với công nghệ thông minh và dựa trên những tính toán logic, rất nhiều người độc thân đã tìm thấy một nửa của mình từ những gợi ý của các trang web và ứng dụng hẹn hò. Bạn có nhiều quyền lựa chọn hơn trong việc tìm kiếm đối tượng cho mình, từ khoảng cách vài tuổi cho tới vài chục tuổi, điều kiện và thái độ với cuộc sống của các ứng viên.
Tuy nhiên, bên cạnh những lợi thế không thể chối cãi trong việc cung cấp cho bạn một danh sách đa dạng những lựa chọn thì nhược điểm của các ứng dụng hẹn hò cũng chính là việc có quá nhiều đối tượng và dễ tác động đến lựa chọn của người tham gia như tình trạng “lắm mối tối nằm không”.
Chính vì vậy, để tìm được một người thực sự phù hơp với bản thân, bạn cũng đừng quá quan trọng về vấn đề tuổi tác, mà hãy cố gắng giao tiếp, trò chuyện để tìm ra điểm chung giữa 2 người. Có như vậy, sớm muộn gì bạn cũng sẽ tìm được người thực sự phù hợp để yêu.
Đừng quên, ghé thăm Vietdate.org hằng ngày nếu bạn còn chưa tìm được người ấy nhé. Biết đâu đấy trong một ngày đẹp trời bạn có thể ghép đôi với người mà mình đang thầm theo dõi.
Đăng ký hẹn hò online cùng Vietdate
<Bạn có muốn thử
hẹn hò trực tuyến. Hãy tham gia đăng ký miễn phí cùng Vietdate!
Hãy để Vietdate giúp bạn
tìm người ấy
Mọi thành viên Vietdate
đều phải xác thực tài khoản trước khi tham gia. Bạn hãy yên tâm tham gia!
may bay ba gia u70 - quy ba tim trai quan he tphcm
Vietdate, Tìm người yêu, Tìm bạn bốn phương
Vui ve, quy ba tim trai quan he tphcm
Cảm ơn vì sự hời hợt đó của bạn để tôi có thể biết được mình có chỗ đứng như thế nào trong tim của họ.
quy ba tim trai quan he tphcm, Tôi mong ở bạn có sự tôn trọng dành cho tôi cũng như trong một mối quan hệ nào đó. ☺, Vui ve.
hôn môi nhau, binh thuong, Đã 35 tuổi cái tuổi không trẻ và cũng chưa phải già nhưng chưa có 1 mảnh tình vắt vai., Tuyp người truyền thống, mẫu người của gia đình, ưa sự gọn gàng, sạch sẽ; thích nghe nhạc bolero và chăm sóc gia đình. Thích những người biết quan tâm, chia sẻ, thực tế và yêu quý gia đình nhất là cha mẹ. Không thích những người gia trưởng, nhỏ nhặt, chơi bời. Thích cuộc sống riêng tư..
Cái cảm giác nhắn tin cho người ấy mà xem xong họ vẫn không hồi đáp thật sự đau khổ.
I’ll lend you my shoulder for you to cry on, my ears to listen to, my hand for you to hold, my feet to walk with you, but I can”t lend you my heart coz it already belongs to you.
Em biết rằng tình cảm của chúng ta giống như hai đường thẳng song song không một tia hy vọng.
Anh có tin rằng những người yêu nhau cho dù có khăn, trắc trở thì cuối cùng họ đều sẽ trở về với nhau không? Vậy anh với em cùng chứng minh cho điều ấy nhé!.
Tôi mong ở bạn có sự tôn trọng dành cho tôi cũng như trong một mối quan hệ nào đó. ☺, muốn 1 cuộc sống yên bình, quy ba tim trai quan he tphcm, luat hon nhan va gia dinh, sâu sắc, Chín chắn, vui vẻ.
crush có người yêu - quy ba tim trai quan he tphcm
i như trong thánh kinh: hôm nay trời nắng ấm. Và cũng i như trong thánh kinh: hôm nay hắn viết, về sợ hãi.
Người ta sợ gì nhất? Sợ chết, sợ mất mát, sợ dối trá, sợ tổn thương, sợ vô cảm? Có mười ba tỉ nỗi sợ. Nhưng hôm nay, hắn muốn mổ banh ba nỗi sợ cực kì tréo ngoe, cực kì tinh vi, cực kì khủng khiếp: sợ bình yên, sợ đón nhận, và sợ tự do.
*
Ai cũng gào lên hãy cho tôi bình yên! Tôi muốn được yên ổn! Ha! Hãy cho họ yên ổn, và 5 phút sau họ vứt ngay yên ổn vào thùng rác. Họ sợ bình yên như sợ hủi.
Hắn ở Huế, bạn đến nhà chơi bảo: Huế buồn quá anh ơi, chẳng có gì cả. (Có gì là có gì, mới được?) Một bạn khác, ở Sài Gòn, than thở: anh thật may mắn khi ra khỏi thành phố. Em ở trong này thật ngột ngạt khó chịu. Hắn hỏi: sao em không đến một nơi trong lành dễ chịu hơn? Bạn nói: Em cũng thích ở Nha Trang, hay Đà Lạt, nhưng em không biết làm gì ở những nơi như thế cả. (Làm gì là làm gì, mới được?)
Bình yên bị nuốt chửng, bị xa lánh, bị ghê sợ. Bởi bình yên, trớ trêu thay, bị nhàm chán, bị nhạt nhẽo ăn rỗng ruột. Bình yên, đối với đại đa số, chỉ còn là cái vỏ rỗng. Người ta sợ cái vỏ rỗng ấy lắm. Ngày qua ngày, người ta muốn LÀM gì đó, muốn CÓ gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu thế nào, thực hiện ra sao, trong bình yên. Người ta chỉ có thể bắt đầu khi xung quanh bắt đầu trước: náo nhiệt lên, đông đúc lên, ồn ào lên đi, tôi không chịu nổi sự yên lặng này.
Thử chui vào óc một người thành phố: Hãy cho tôi tiếng còi xe và khói xe và mùi xăng xe – tôi có thể căm thù chúng nhưng tôi thèm chúng lắm. Hãy cho tôi mùi của cạnh tranh, vị của lừa đảo, lực kéo của tiền, của tình dục, của quyền lực, của trách nhiệm – tôi có thể ghê tởm chúng nhưng tôi thèm chúng lắm. Tôi cần lực kéo. Tôi cần lực đẩy. Tôi cần sự ồn ào chen lấn. Tôi biết làm gì nếu không có chúng?
Tôi tội nghiệp ơi, làm ơn nghe hắn nói và hiểu lời hắn: bình yên không trống rỗng. Bình yên nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy đặn. Chỉ những người trống rỗng mới sợ bình yên.
*
Ai cũng gào lên hãy cho tôi! Cho tôi, cho tôi, cho tôi. Tôi muốn nhận cái này, tôi cần lấy cái kia, tôi không muốn bị thiệt thòi, tôi không muốn mất đi gì cả. Cứ cho họ đi, rồi sẽ thấy họ sợ việc đón nhận như sợ chó ghẻ.
Hôm trước có bạn hỏi, anh ơi cho em dùng cái hình này nhé? Cái hình, vốn được tải về từ một góc nào đó trên mạng, bây giờ, được hỏi xin phép dùng. Hắn biết nói gì bây giờ? Hắn đã download rồi upload, tức là để tất cả mọi người cùng xem, cùng dùng, tùy thích. Có phải của hắn đâu, mà hắn cho? Trên đời này, cái gì là của hắn? Có cái gì mà hắn không được cho? Hình ảnh được download và upload, là nhờ có Internet, có Facebook, có máy tính, có máy ảnh, và có hàng triệu người đằng sau tất cả những thứ ấy, hàng triệu năm ôm trọn những thứ ấy. Đi xin phép họ đi!
Bất kỳ điều gì tồn tại xung quanh mà ta được hưởng, quần áo, thức ăn, đồ dùng, phương tiện, tất cả đều được ai đó làm ra, rất nhiều ai đó trước ai đó nữa. Vấn đề của đại đa số, là sau khi xin phép, hoặc nói cám ơn, hoặc trả tiền, là xong – không còn việc đón nhận, chỉ còn việc xin/cho, mua/bán, sở hữu hay không sở hữu. Có ai nhận ra, trong hầu hết các trường hợp, lòng biết ơn đã bay đi cùng lúc với lời cám ơn?
Đây là chỗ dễ nhầm lẫn: có người sẽ nghĩ hắn khuyến khích việc ăn cướp. Chắc chắn lời cảm ơn sau khi nhận được cái gì là tốt đẹp và cần thiết rồi. Nhưng vấn đề nằm sâu hơn nhiều: người ta sợ đón nhận, bởi đón nhận thực sự đi kèm với lòng biết ơn thực sự. Ăn một bát cơm thực sự biết rằng người ta đã vất vả thế nào để làm ra hạt gạo. Nghe một bài hát thực sự biết rằng đằng sau đó là luyện tập vất vả, là cống hiến, là sáng tạo. Và trên tất cả, dưới tất cả, là sức sống, là sáng tạo của trời, đất, của nguồn gốc không gọi được tên, đem đến cái điều mà ta đang được nhận đây, ngay trước mắt ta. Và, lòng biết ơn thực sự đi kèm với sự cho đi. Bao nhiêu người đang còn giữ lòng biết ơn để biết thực sự đón nhận, thực sự cho đi?
Người ta sợ đón nhận như sợ hủi. Cho họ, họ cám ơn, họ trả tiền, là xong. Tưởng là xong, nhưng không xong: sự vô ơn bắt nguồn từ sợ hãi là con quỷ phá hoại khủng khiếp nhất. Hãy nhìn những quân buôn gian bán lận. Hãy nhìn bọn công tử nhà giàu. Hãy nhìn lũ sâu mọt tham nhũng. Còn ai phá hoại nhiều bằng bọn ấy? Chúng hoàn toàn vô ơn: chúng không biết tiền bạc của cải là ở đâu ra. Một nông dân đến bảo: cơm gạo anh ăn là do tôi trồng được, chúng cho người tống cổ ra đường ngay. Chúng ra sức, ra sức ăn, ăn, ăn, phá hoại, phá hoại, phá hoại. Tại sao? Vì chúng quá sợ sự đón nhận thực sự. Chúng sợ phải cảm thấy biết ơn, chúng sợ phải mang vác trách nhiệm, sợ phải cho ai cái gì. Nỗi sợ đã lặn sâu xuống tận đáy hồn chúng, tạo ra lực phá hoại dễ sợ nhất. Chúng, theo mọi nghĩa, đã xuống thấp hơn thú vật. Một con ong, hay một con bò, chắc chắn có lòng biết ơn hơn chúng, có ích hơn chúng.
Chúng đáng khinh bỉ, nhưng không đáng sợ, vì dễ nhận ra. Cái gì vi tế mới đáng sợ: sự vô ơn đã ăn rỗng đời sống thường nhật, của những người bình thường. Họ cho rằng chỉ cần không tham nhũng, không gian lận, không phá hoại, là đủ. Họ mua cái gì đều trả tiền đàng hoàng, nhận cái gì đều cám ơn đầy đủ. Nhưng sự vô ơn thì còn nguyên đó, khi mọi điều đều chỉ là trao đổi, trên bề mặt. Người ta trả tiền để vào resort, tắm biển, ngắm biển, ăn cá, không cần biết sự tồn tại của làng chài nhỏ bé ngay bên cạnh, những người đã chia xẻ biển và cá, cho họ. Thật dễ hiểu: việc nghĩ đến người khác sẽ phá hỏng sự thư giãn, sự hưởng thụ của họ. Việc cho đi, thậm chí, chỉ là nghĩ đến việc cho đi, làm cho họ thấy mất mát. Họ sợ hãi việc đó, đã đành. Nhưng cái đáng sợ nhất, luôn luôn, vẫn là cái không biết: họ không biết phải làm gì, phải đền ơn như thế nào. Cảm giác biết ơn, vì thế, nặng nề khủng khiếp, đến mức họ tránh đi được chừng nào, tốt chừng ấy.
Đón nhận, thực sự đón nhận, không có gì đáng sợ. Đón nhận đi cùng với biết ơn, với trách nhiệm, với ý thức cho đi, với sự tràn đầy ý nghĩa của đời sống. Khi download, bạn nói cảm ơn, nhưng không có lời cảm ơn nào bằng, hành động upload. Hãy tạo ra gì đó. Hãy nối mình vào dòng chảy sáng tạo bất tận, đó là ý nghĩa tối thượng của việc đón nhận thực sự.
*
Bây giờ, đến nỗi sợ đáng mỉa mai nhất, nhưng cũng khủng khiếp nhất, của con người: sợ tự do. Người ta sợ tự do hơn bất cứ gì trên đời.
Câu này hẳn là đồ cổ chính hiệu: tôi muốn tự do! Hãy cho tôi tự do, đừng ràng buộc tôi, đừng giam hãm tôi, đừng bắt ép tôi. Hãy cho họ tự do đi! 5 phút sau họ sẽ quỳ lạy van xin: ràng buộc tôi đi, giam hãm tôi đi, bắt ép tôi đi.
Phũ phàng khủng khiếp: không ai biết làm gì với tự do cả.
Iraq, nửa cuối 2003. Sau khi bị/được liên quân do Mỹ cầm đầu “giải phóng”, Iraq “tự do”. Người Iraq làm gì sau đó? Họ cướp bóc, chém giết, đốt thư viện, phá bảo tàng, mở kho vũ khí. Chia năm xẻ bảy phe nhóm, dựng tường bê tông, mìn nổ chậm gài khắp nơi. Iraq chìm trong ác mộng. Người ta bắt đầu, tìm mọi cách, thành lập chính phủ, thiết lập trật tự. Mãi cho đến hôm nay, vẫn chưa xong.
“Chính phủ”, “xã hội”, “luật pháp”, “đạo đức”, “văn hóa”, “tôn giáo”: những lớp tường thành con người dựng lên, từ buổi hồng hoang, và ngày càng củng cố thêm, để tự vệ, trước tự do. Cho họ tự do, họ sẽ hoang mang cùng cực. Tôi biết phải làm gì? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết: cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì thì nên, cái gì thì không nên. Ai đó làm ơn chỉ cho tôi phải đi đường nào. Tôi thực sự không biết gì cả.
Thật lạ lùng. Con ong biết nó phải làm gì. Con bò cũng biết. Mọi sinh vật đều biết chúng phải làm gì, trừ những người sợ hãi. Chính vì không biết, nên họ làm loạn xà ngầu. Chính vì không biết, họ lại càng muốn kiểm soát mọi thứ. Họ quây nhau lại, bật sáng đèn lên: ngoài kia là tự do, nhưng cũng là đêm tối đáng sợ. Hãy cho tôi trú nhờ ánh đèn của anh, tôi sẽ gọi anh bằng ông chủ. Họ chẳng thà phụ thuộc, chẳng thà bị ràng buộc bắt ép, còn hơn đối diện với sự trống rỗng của tự do.
Ôi chao là sợ hãi. Nhìn xung quanh xem: biết bao là sợ hãi, dù người ta cứ nhe răng cười, để giấu sợ hãi đi. Ai cũng loay hoay tạo cho mình một đường ray, hoặc tìm đường ray có sẵn, tự biến mình thành toa tàu, rồi di chuyển: xình xịch, xình xịch. Vì là toa tàu, nên cứ trật đường ray, là tai nạn. Họ tin như thế, và đúng là như thế thật. Không ai dám trật đường ray. Nhìn xung quanh xem: một màu xám ảm đạm chết chóc của những đường ray.
Ai đó nói, tự do đi kèm với cô đơn. Điều đó chỉ đúng, trong giai đoạn đầu, hoặc với ai hiểu tự do ở nghĩa hẹp. Càng gần với tự do thực sự, sẽ càng ít thấy cô đơn. Tôi không cần anh ở bên tôi, để tôi bớt cô đơn. Lúc nào anh cũng ở bên tôi cả. Bên tôi còn có hoa, có cỏ, có ong, có gió. Bên tôi chưa từng bao giờ nhiều anh em bạn bè đến như vậy.
Tự do, là về với thủy chung. Tự do, là chân thật. Tự do, là hồn nhiên, là yêu thương, là sống tràn đầy cho và nhận, không nghi ngại, không đắn đo, hoàn toàn không sợ hãi.
*
Thật dễ vẽ tranh siêu thực về loài người: chẳng có gì là thực nữa cả. Sợ hãi bóp méo tất cả, chôn vùi và hủy diệt tất cả. “Tôi sẽ chỉ cho bạn thấy sợ hãi, trong một nắm cát” (T.S.Eliot)
*
Hắn không căm thù ai cả. Nhưng nếu phải chọn, hắn sẽ chọn căm thù những kẻ đang gieo rắc sợ hãi trong trường học. Không có hành động nào đồi bại xấu xa cho bằng, ngắt những mầm xanh đang lớn lên.
*
Sợ hãi là kẻ thù khốn kiếp nhất và mạnh mẽ nhất của đời sống. “Chỉ khi không sợ nữa chúng ta mới bắt đầu sống” (Dorothy Thompson)
*
“Chẳng có gì trên đời đáng để sợ. Chúng ở đó, để chờ được hiểu.” (Marie Curie)
Tại sao lại phải sợ? Không có đường rầy nào cả: nếu có, hãy phá chúng đi. Đừng đóng hộp mặt trời. Đừng ngắt mầm xanh. Hãy BIẾT. BIẾT sẽ xóa tan sợ hãi.
BIẾT bình yên đón nhận tự do
Tags: quy ba tim trai quan he tphcm, hội độc thân ly hôn, không nên tin vào tình yêu, dan phuong ha noi, chỉ là quan hệ hôn nhân trọn bộ thuyết minh, may bay ba gia u70, nguoi dan ong co 39 ba vo, con gái tỏ tình trước, tòa án chỉ ra quyết định áp dụng biện pháp khẩn cấp tạm thời sau khi đã thụ lý vụ án, hôn môi nhau, luat hon nhan va gia dinh, crush có người yêu, thai bao nhiêu tuân thi biêt giơi tinh, vietsingle gay 30, phim su co hon nhan, con trai ôm con gái, dan ong map, cách nhắn tin với con trai mới quen, truyện hôn nhân hào môn bí mật, gay viêt nam, cách hôn làm đàn ông mê mẩn.